Nụ cười trong bóng tối

Thứ Sáu, 28/09/2018, 15:34 [GMT+7]
In bài này
.
Minh họa của MINH SƠN.
Minh họa của MINH SƠN.

Huê đặc biệt thích nhìn mình qua tấm gương rộng trong toa-lét mỗi sáng. Thời kỳ mới yêu đầy hứng khởi, sáng nào cô cũng thấy một khuôn mặt hồng hào tươi tắn dù mới tỉnh giấc ít phút. Mái tóc chưa hề chải buông lơi đầy vẻ phóng túng. Huê tự thấy mình đàn bà nhất là vào lúc này. Mái tóc bồng bềnh là do những ý nghĩ bay bổng nấp đằng sau nó. Câu này là của cô đào nước Pháp BB nổi tiếng gợi cảm. Có thể dùng để miêu tả Huê lúc này cũng được. Cô cũng đang ở trong môi trường không trọng lượng. Là vì cô đang vỡ toang trong hạnh phúc. Là vì Bùi đã bứng cô khỏi căn nhà trọ tồi tàn đặt vào chỗ mà cô ngày trước có nằm mơ cũng không thấy. Sự ngỡ ngàng khiến rất thường khi cô có cảm giác hụt hơi. 

V.I.P, đó là cái thế giới vô cùng xa lạ với một cô gái có nguồn gốc xuất thân như cô, cho dù là cô có mơ mộng đọc không biết bao nhiêu tiểu thuyết. Thú vui sang chảnh duy nhất mà một cô gái con nhà nông dân chính gốc chứng tỏ được sự khác biệt với anh chị em trong nhà và với bạn bè. Vậy mà cô đã thuộc về thế giới đó. Không, đúng hơn cô đã đặt một bước chân không đến nỗi dè dặt lắm vào đó.

Huê gặp Bùi lần đầu trong chuyến du lịch đến Phượng Hoàng cổ trấn. Trấn cổ mỹ lệ này là giấc mơ của cô, cũng do ảnh hưởng của sách vở. Cơ may đến khi mẹ cô trong một chuyến thăm thú thủ đô đã trúng thưởng do bốc thăm tại hội chợ xúc tiến du lịch. Bà không thể ngờ rằng chuyến bay đầu tiên trong đời bà dành tặng cho cô con gái yêu lại đã bốc Huê luôn khỏi căn nhà ẩm dột của gia đình. Bởi chính ở nơi này, cô đã gặp anh. 

Đêm Phượng Hoàng cổ trấn mùa xuân huyền hoặc trong ánh đèn lung linh của những dãy nhà, cửa hàng san sát, dọc hai bên bờ sông Đà Giang. Huê ngây ngất trong mùi thơm của những cây osaka đang trổ hoa rực rỡ. Không gian này đậm đặc ngôn tình, chỉ có thể cảm nhận đầy đủ khi đi bên cạnh người thương yêu. Huê vừa thả bước vừa cố nhớ xem mình đã đọc những câu sến súa này ở đâu. Cô không biết mơ mộng đã phủ lên gương mặt thanh xuân một màn sương huyền ảo, nhìn chỉ muốn đặt môi hôn. Về sau Huê mới biết cảm xúc của Bùi lúc đó. Cũng như mới biết, thoạt đầu anh bị hấp dẫn bởi hạt ngọc trai nhỏ xíu nhấp nhô sau gáy cô. Tại sao lại là gáy mà không phải là ngực? Huê cười mãi với thắc mắc này của anh. Anh không có quyền được biết bảo bối mà cô đã cố tình chọn nó cho riêng mình. Gáy đàn bà là nơi đặc biệt gợi cảm, nó gây cho đàn ông cảm giác vừa quyến rũ lại vừa an toàn. Anh ta có thể nhìn chằm chằm vào gáy một cô gái mà không lo bị cho là quân phàm phu như khi dán mắt vào bộ ngực của cô ta. Dây mảnh đeo cổ, với một hạt ngọc trai nhỏ xíu buông lơi phía sau gáy. Đó là vũ khí bí mật mà Huê học được từ một lời khuyên đâu đó. Mà nếu không thế, thì sao anh đã xáp lại làm quen với cô ngay trong buổi tối đầu tiên ở trấn cổ xinh đẹp và xa lạ. 

Nụ cười trong bóng tối, đó là cái cách anh miêu tả về cảm giác lần đầu tiên bị xao động vì cô. Không thấy mặt nhưng thấy nụ cười trong bóng tối. Anh bảo thế. 

***

Huê không chắc là mình có thể miêu tả đúng một ngày của Bùi. Chỉ biết anh là người vô cùng bận rộn. Một người của công việc và những sự kiện quan trọng. Nhưng anh vẫn luôn có thời gian cho cô, kể cả những chuyến mua sắm lê thê và chắc là hết sức tẻ nhạt với anh. Bao giờ anh cũng thu xếp để đi cùng cô, miễn là được báo trước. Huê ngỡ mình đang bước đi trong mơ khi ngay trong lần đi chơi đầu tiên sau khi về nước, Bùi đã vung tiền phủ lên người cô những món đồ sang trọng, với trị giá tổng số tiền có khi còn cao hơn cả năm gia đình cô ăn tiêu ở quê. 

Cô hoa mắt đi giữa những kệ đồ bóng loáng, chỉ sợ tay chân vụng về lại gạt phải cái kính hàng hiệu hay là những cái vòng tay lộng lẫy mà cô không chắc sẽ đọc được chuẩn giá tiền. Chưa kịp hoàn hồn, Huê đã thấy mình ngồi bên Bùi trong một phòng V.I.P của  khách sạn. Cô phục vụ lễ phép đưa quyển menu bằng cả hai tay. Tên các món ăn được viết bằng hai thứ tiếng Việt và Hoa. Huê đặc biệt ấn tượng với món Phật nhảy tường. Cô toan hỏi cô phục vụ đó là món gì thì Bùi đã nhanh nhẹn gọi hai chén súp vi cá thượng hạng hồng xíu và hai chén cháo bào ngư. Thêm hai phần nhỏ cơm trắng với canh chua. Anh bảo cô nên gọi lấy một món. Tim đập thình thịch, Huê vắt óc nhớ ra món rau dền hầm trứng bắc thảo vừa được ăn trong nhà hàng Tàu từ chuyến đi vừa rồi. 

Bùi ăn uống ngon lành, vẻ sành điệu. Anh giải thích cho cô vì sao rượu vang nên rót vào ly to trong suốt. Khi uống chỉ nên cầm chân ly, một phần để tránh tăng nhiệt độ của rượu và luôn lắc nhẹ ly để rượu thở, để các chất trong rượu hài hòa với nhau. Cũng để chứng tỏ là dân sành rượu. Huê có chút hoang mang trước anh, cảm thấy giữa hai người là khoảng cách không gần. Chén súp vi cá cô biết là bổ lắm, cả bào ngư nữa, nhưng sao cô không thấy thật sự ngon miệng. Nó thiếu hẳn vị đậm đà, ngon thấm thía đến từng tế bào vị giác, tựa như… Tựa như vị nước mắm nồng dịu trong tô phở gánh ban đêm thỉnh thoảng vẫn khiến cô thèm nhớ đến xuýt xoa. Lúc trả tiền, Huê suýt “a” lên khi hóa đơn thanh toán trị giá gấp đôi tháng lương còm của cô. Nhưng cô kịp kìm lại. Vẻ thản nhiên của Bùi cho cô biết anh đã quá quen với những hóa đơn cỡ này. Cô ngượng không dám bày tỏ cảm xúc thực của mình. Sợ chàng chê hấp tấp/Số gian nan không giàu. Hai câu thơ của Nguyễn Nhược Pháp chả hiểu sao lại nhảy vào óc cô đúng lúc này. 

***

Trăng mật vẻn vẹn có năm ngày. Sang ngày thứ sáu đột nhiên cả ngày Huê không thể liên lạc với Bùi. Bản nhạc chờ hết lâu rồi mà cô vẫn cầm điện thoại ngồi bất động, lòng đầy hoang mang. Năm ngày đó, mỗi ngày anh điện thoại cho cô đến vài bận. Có lần chỉ để thì thào: “Anh yêu em”. Cô đã quen với sự phủ sóng của anh đến mức không thể tin là mối tình của họ mới có vài ngày. Cô sẽ nghĩ mình đang nằm mơ nếu không có xấp tiền dày anh để trên bàn: “Cưng à, hãy mua cho mình bất cứ cái gì đó khiến em thấy vui”. Chỉ vậy thôi, tuyệt nhiên không có một lời nhắn nhủ, hay một lời hẹn. Lại thêm một người đàn ông biến mất khỏi đời cô?  Phải chăng đàn ông luôn chạy trốn cô, chỉ là theo những cách khác nhau? Cô đã làm gì, đã sống thế nào để số phận cứ nhào nhỡn như vậy?

Chiều tối ngày hôm sau, tức là ngày thứ bảy từ khi cô ngỡ mình là người đàn bà của anh - bây giờ thì cô phải dè dặt như vậy bởi sự sụp đổ của lòng kiêu hãnh - Bùi đột ngột điện thoại cho cô. Không một lời giải thích về sự biệt tăm của mình, anh dịu dàng hỏi cô tối nay có đi xem ca nhạc cùng anh. Lòng muốn trừng phạt anh nhưng không hiểu sao cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn leo lên chiếc xe đen nhánh. Trời tháng tư đã oi nóng nhưng trong xe mát lạnh. Mùi của cuộc sống tiện nghi, của hưởng thụ. Chỉ có mấy hôm mà cô đã quá quen với nó. Trong lúc chờ anh đi cất xe, Huê gặp cô bạn cũ vốn là một nhà báo tên tuổi trong ngành giải trí. Cô bạn đang nhăn nhó vì nhà tổ chức phát cho phóng viên cái vé ở vị trí không thể nhìn thấy sân khấu, trừ phi có ống nhòm. Huê không muốn lôi ra cái vé có đóng chữ V.I.P đỏ quạch có giá bằng cả tháng lương của dân lao động, chợt hơi luống cuống khi cô bạn hỏi cô ngồi ở đâu. Cô không muốn làm đau người khác, dù chỉ là trong một tình huống cỏn con như thế này. 

Đêm ấy, Huê hầu như không ngủ. Trong khi Bùi ngủ rất ngon, nhịp thở đều, vẻ bình an và hạnh phúc. Cô có cảm giác nếu như mình chỉ chợp mắt đi thì anh sẽ biến mất, như chưa bao giờ thuộc về cô. Gần sáng cô thiếp đi, chỉ tỉnh dậy khi ánh sáng ban ngày đã xuyên thấu cả tấm rèm voan mờ. Cô điếng người nhận ra mình có khả năng đoán tương lai. Phía anh nằm trống trải từ bao giờ. Có một tờ giấy, chữ của anh… Huê vồ lấy đọc: “Vợ yêu à, ngủ dậy nhớ xuống tầng 7 ăn sáng, miễn phí nhé, tiền phòng anh đã thanh toán. Mấy hôm nữa anh sẽ chuyển thêm tiền vào tài khoản cho em. Phòng khách sạn cho chuyến công tác Sài Gòn tuần sau của em, anh đã đặt sẵn ở Sofitel. Em ở mấy ngày chỉ cần ký xác nhận lúc check-out là xong. Anh đi đây. Hôn em”.

Huê thở dài, biết là mình không có quyền giận dỗi, cho dù cách hành xử của anh rất không bình thường. Cô đã trót quen với cuộc sống vương giả mất rồi.  Không lấy đâu ra can đảm để quay trở lại với ngày xưa. Không dám phân tích nông sâu rằng người ta có quyền xử sự như vậy trong tình yêu hay không. Cô đành dằn lòng với một ý nghĩ đầy tinh thần AQ: kết giao với một người quan trọng trong xã hội thì thân hay sơ là do mình.  

Nhưng liệu cô có thu hẹp được khoảng cách vời vợi giữa anh và cô hay không? Khi mà vũ khí gần như duy nhất của cô chỉ là nụ cười trong bóng tối?  

Truyện ngắn của THÀNH LÊ

;
.